anh mặc kệ không cần biết mọi chuyện trong nhà thế nào, không cần biết việc học của con cái ra sao.
Ảnh minh họa.
Nhưng thực tế không phải, lương anh ấy khá cao nhưng chỉ đưa tôi có vậy thôi, còn lại anh ấy giữ để tiêu xài cho bản thân. Có lẽ tôi là người nhạy cảm, sống nội tâm nên lúc nào tôi cũng cảm thấy cô đơn và buồn tủi. Tôi không phải lên lớp suốt ngày nên có thời gian chăm sóc chồng con hơn. Cũng chính vì thế mà chồng tôi không giúp đỡ tôi bất kỳ 1 việc gì trong nhà. Ngày nào cũng vậy, một tuần mất 3 buổi sáng tôi phải đi làm từ rất sớm nên chồng tôi phải đưa các đưa các con đến trường, các buổi chiều tôi đón con rồi cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và kèm các chúng học bài kết hợp với làm việc của mình đến khoảng 23 giờ thì các con đi ngủ. Còn chồng tôi, hôm nào về sớm thì khoảng 18 giờ 30 phút, ăn cơm xong là bắt đầu đi lên ôm tivi hay chơi bài trên máy tính đến khoảng 2-3 giờ sáng mới đi ngủ, mặc kệ không cần biết mọi chuyện trong nhà thế nào, không cần biết việc học của con cái ra sao. Còn hôm nào anh về muộn thì có thể 1-2 giờ sáng hoặc qua đêm mà không 1 cú điện thoại hay một tin nhắn. Nhiều lần tôi đã góp ý, nói chuyện rồi giận dỗi, cãi nhau nhưng rồi tất cả đều vô ích. Anh ấy nói anh ấy đưa ngần ấy tiền hàng tháng là hết trách nhiệm, đừng đòi hỏi gì thêm ở anh ấy nữa. Quả thật nhiều lần tôi đã viết đơn li dị vì cách sống của anh ấy nhưng lại nghĩ còn 2 đứa con, mình lại là giáo viên nên thôi cố gắng chịu đựng và khuyên bảo với hi vọng anh ấy sẽ thay đổi. Thực sự thì tôi cũng không đòi hỏi gì ở anh ấy, tôi chỉ muốn anh ấy hỏi thăm tới con một chút, mỗi chủ nhật anh ấy dành thời gian cho gia đình 1 chút. Tôi rất muốn cả tuần có 1 ngày chủ nhật nghỉ ngơi để cả nhà cùng ngồi xem 1 bộ phim hay cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ hoặc đi chơi đâu đó. Nhưng, có lẽ, điều đó là xa xỉ với gia đình tôi bởi hầu như chưa có ngày nghỉ nào chồng tôi ở nhà, không bạn bè rủ đi uống rượu thì lại rủ đi đánh bài. Cũng chính vì vậy mà vợ chồng tôi hầu như không nói chuyện với nhau bao giờ.
Đã nhiều lần tôi cố gắng kể chuyện, tâm sự với chồng nhưng luôn nhận được câu “thôi đừng nói nữa!” thế là cụt hứng. Cuộc sống của tôi trở nên bế tắc, không có ai tâm sự, tôi rất muốn có 1 người để chia sẻ chuyện cơ quan, chuyện con cái nhưng chồng thì không được. Nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện hay tìm 1 người khác thay thế chồng mình nhưng rồi lại sợ. Thực lòng mà nói chúng tôi chưa bao giờ có tiếng nói chung, về kinh tế thì chúng tôi cũng chẳng có gì chung, tôi cố chịu đựng để có một gia đình yên ấm nhưng cũng không biết sẽ chịu đựng được bao lâu nữa. Tôi buồn và chán nản nên nhiều lúc trở nên cáu gắt, hay quát con cái khi chúng không nghe lời. Hai con trai tôi giờ bắt đầu bướng bỉnh, tôi nói chúng không còn nghe lời như trước nữa, hiện giờ tuổi của chúng rất cần 1 người bố để trò chuyện, để hướng dẫn chúng sống tốt nhưng lại không được. Tôi cũng đã viết thư gửi chồng và tâm sự điều này cũng mong để chồng tôi chia sẻ và có trách nhiệm hơn với con cái nhưng chỉ được 1-2 ngày rồi mọi chuyện lại như cũ. Tôi thật sự chán nản và muốn buông xuôi tất cả, hãy cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm thế nào đây?